Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

TUY GẦN MÀ XA


Có một câu chuyện, với nội dung tôi tóm tắt ngắn gọn như thế này:
 


- Tại sao trong cơn giận dữ người ta thường phải hét thật to vào mặt nhau?" 

- Bởi vì người ta mất bình tĩnh, mất tự chủ.

- Nhưng tại sao phải hét lên khi cả hai đang ở cạnh nhau, tại sao không thể nói với một âm thanh vừa phải, đủ nghe?

- Vì khi  hai người đang giận nhau thì trái tim họ đã không còn ở gần nhau nữa. Từ trong thâm tâm họ cảm thấy giữa họ và người kia có một khoảng cách rất xa, nên muốn nói cho nhau nghe thì họ phải dùng hết sức bình sinh để nói thật to. Sự giận dữ càng lớn thì khoảng cách càng xa, họ càng phải nói to hơn để tiếng nói của họ bao trùm khoảng cách ấy.

- Còn khi hai người bắt đầu yêu nhau thì thế nào?  Họ không bao giờ hét to mà chỉ nói nhỏ nhẹ, tại sao?  Bởi vì trái tim của họ cận kề nhau. Khoảng cách giữa họ rất nhỏ….

Khi hai người ấy đã yêu nhau đậm đà thì họ không nói nữa, họ chỉ thì thầm, họ đã đến rất gần nhau bằng tình yêu của họ. Cuối cùng ngay cả khi thì thầm cũng không cần thiết nữa, họ chỉ cần đưa mắt nhìn nhau nhau, thế thôi! Vì qua ánh mắt họ đã biết đối phương  nghĩ gì, muốn gì...

- Vì vậy, khi các con bàn cãi nhau về một vấn đề, phải giữ trái tim của các con lúc nào cũng cận kề. Đừng bao giờ thốt ra điều gì khiến các con cảm thấy xa cách nhau. Nếu không thì có một ngày khoảng cách ấy càng lúc càng rộng, càng xa thì các con sẽ không còn tìm ra được đường quay trở về. 

Tôi tin chắc, trong cuộc đời khi mỗi con người có sự yêu thương và gắn kết với một nửa kia của mình, không ai ít nhất đã từng một lần hét to khi đang rất gần cũng như chỉ thở thôi khi thật xa mà không phải nói gì. Nhưng âm thanh to lớn ấy cũng chỉ đơn thuần là để nghe rõ hơn thì cũng không làm nên sự xa cách. Ngược lại, cùng với sự dữ dội ấy là điều làm tổn thương thì quãng đường ấy tự nhiên rất rộng.

Cuộc sống tôi hàng ngày vẫn vậy, nó làm tôi đã từng có ý nghĩ hay đúng hơn là sắp đặt cho mình 1 kế hoạch sống không cần trói buộc trong vai trò làm vợ, tôi như muốn bay ra ngoài để trả thù chính sự vô tình (mà không phải gọi là cố tình vì không phải là lần đầu, lần thứ 2 hay thứ 3 nữa), nhẫn tâm ấy. 

Và rồi, cứ như là sự lừa dối ngọt ngào vậy, nhẹ nhàng với giấc ngủ thoả mãn rồi lại trăn trở muốn tìm thêm một lối đi...

Ngay trong giấc ngủ mơ, tôi và người lạ nắm tay nhau và nghĩ đến chuyện mãi mãi,  nhưng tôi lại có cái cảm giác hình như tôi đã là của ai đó nên không thể nhận lời của người ấy. Và khi nhìn thấy My ALL đi ngang qua trong giấc mơ thì tôi mới kịp nhớ thì ra là tôi đã có chồng và 2 con. Thật buồn cười...

Chợt hiểu, có lẽ là duyên số rồi, không dính chặt đâu nhưng cũng chẳng đứt ra được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét