Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

LÝ DO.....

Lý do to hơn mục đích, là sự nguỵ biện...

Cuộc sống này chắc chắn không ít lần để né tránh điều bạn không muốn, để che dấu sự thật của hành động, của sự việc bạn đã dùng đến 1 lý do hợp lý, rất hiển nhiên và rất đỗi bình thường.

Trường hợp cả 2 giả dối, cùng muốn bước nhanh thì chẳng cần bận tâm nhiều nhưng nếu không phải vậy thì người trình bày lý do lại quá vất vả còn  người đón nhận thì lặng lẽ,... chảy ngược vào trong.

Mọi lý do nhìn sâu thì cũng chỉ để thoả mãn sự thích và rồi không thích.

Uh, thì chỉ cần bạn cứ dễ dàng đi qua, mình sẽ giúp bạn như lời bạn mong muốn, đừng lo lắng gì bạn nhé, mong bạn luôn vui....
 

Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

LẠC LÕNG...


Một thói quen vô tình hình thành khi yêu quý, buổi chơi vắng bạn tôi ngóng đợi đến nhạt nhòa; giữa đông người vẫn thấy mình lạc lõng bơ vơ, kiếm tìm; cơ thể không giọt mồ hôi...
Ra về cũng không cần phải ngoái lại bởi chắc chắn chẳng có ánh mắt cười ấm áp của tôi phía sau.
Quá khác biệt, ngày hôm qua dù không có bạn vẫn nhẹ nhàng lắm, nhưng hôm nay đã không còn là ngày đã qua nữa.
Bạn hãy thật với ý nghĩ trong bạn, đừng làm cho mình buồn hơn bạn nhé. Cho dù thế nào mình vẫn biết cách cư xử đúng mực, bạn hãy tin mình vì mình biết nhìn vào ước muốn của bạn. Chúng mình đều là người lớn, dám nghĩ, dám làm và dám chấp chận nên bạn đừng hóa trang.
Hãy cười nếu thực sự muốn cười bạn ạ...

NGẪM NGHĨ...


       Khi con chim còn sống, nó ăn kiến. Khi chim chết, kiến ăn nó. Thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, Vì vậy, đừng nhục mạ, đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này. Bạn có thề đầy quyền lực ngày hôm nay, nhưng đừng quên rằng, Thời gian còn nhiều quyền lực hơn bạn. Một cây có thể làm được hàng triệu que diêm, Nhưng một que diêm cũng có thể thiêu hủy được hàng triệu cây. Hãy là người tốt và làm những điều tốt.
Thử nghĩ mà xem, Thượng Đế cấu tạo cơ thể con người một cách rất hợp lý, nhưng sao chúng ta lại không sử dụng nó theo đúng ý của Ngài:
Ngài đặt hai mắt chúng ta ở đằng trước, vì Ngài muốn chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.
Ngài đặt hai tai chúng ta ở hai bên là để chúng ta nghe từ hai phía, cả lời khen lẫn tiếng chê, chứ không phải để chúng ta chỉ nghe từ một phía hoặc chỉ để nghe những lời tâng bốc êm tai.
Ngài tạo cho chúng ta chỉ một cái miệng và một cái lưỡi mềm mại, vì Ngài muốn chúng ta nói ít nghe nhiều và chỉ nói những lời khôn ngoan, chứ không phải để chúng ta nói nhiều hơn nghe và nói những lời sâu hiểm làm tổn thương người khác.
Ngài đặt bộ não chúng ta trong một hộp sọ vững chãi, vì Ngài muốn chúng ta nên tích lũy tri thức, những thứ chẳng ai có thể lấy đi, chứ không phải chỉ chăm lo tích lũy những của cải bên ngoài, những thứ dễ dàng bị mất mát.
           Ngài đặt trái tim chúng ta nằm trong lồng ngực, vì Ngài muốn những tình cảm yêu thương giữa những con  người phải được xuất phát và  lưu giữ tận nơi sâu thẳm trong cõi lòng, chứ không phải ở một nơi hời hợt bên ngoài. 

ĐÔI TẤT..


Không quá quen biết, chỉ hơn là không phải xa lạ.

Đã hơn 1 lần anh mời tôi uống nước sau giờ chơi bóng, tôi cũng rất vô tình từ chối vì đã quá trễ và cũng không có gì để tôi bận tâm với bất cứ lời mời qua lại như vậy.

Anh cũng không phải là người duy trì thường xuyên luyện tập… điều này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Thế nhưng, thật lâu và hôm nay anh đến. Giờ ra về tôi đã nhận lời đi uống nước vỉa hè cùng anh.

Quá bình thường nên tôi hoàn toàn thở đều.

Tôi vừa ngồi xuống ghế đối diện anh, anh đưa cho tôi đôi tất chân thể thao_ bất ngờ, phản xạ tự nhiên tôi giơ tay đón nhận với câu hỏi sao anh lại cho em và không cần nhận câu trả lời.

Không có chuyện để nói cũng không có nhiều thời gian, chỉ khoảng 20 phút.

Vậy mà trên đường về tôi suy nghĩ mông lung nhiều đến gia đình anh đã kể_ không biết chia sẻ với anh như thế nào nữa, anh là người từng trải hơn tôi nhiều năm của cuộc đời nên tôi bé nhỏ; nghĩ đến đôi tất chân lạ lùng_ có lẽ chỉ là sự dư thừa xen lẫn 1 chút giá như tôi đừng nhận nó.

Mong là anh cũng trượt qua như ý nghĩ của tôi để tôi không áy náy.

Thỉnh thoảng những điều va vấp bé nhỏ như thế lại làm cho tôi nghĩ ngợi_ Hình như là lãng phí….

NÓI VỚI KẺ TRỘM....

Anh nói “Nếu tim e có nhiều ngăn thì hãy dành cho anh ngăn cuối cùng, đừng để anh ở ngăn thứ 2, thứ 3, hay thứ 4 nào đó…”. Em hiểu ý muốn của anh, nếu có anh thì sẽ không là ai tiếp sau nữa.

Anh ạ, tim em có nhiều ngăn rất nhỏ nhưng đâu phải để chứa sự vơi đầy như nhau, mà là sự phân chia rõ ràng không nhầm lẫn, không ngang bằng. Nếu có anh trong em thì dù anh ở bất cứ vị trí nào trong các ngăn ấy cũng sẽ không giống ai cả.
Anh bảo, anh là kẻ trộm chuyên nghiệp, sẽ chẳng để lại dấu vết gì khi đã ôm trọn món đồ đã lấy cắp. Đồng nghĩa, kẻ bị trộm sẽ là kẻ mất trắng?
Nếu vậy, giải pháp của em là thỏa thuận với tên trộm ấy sẽ phải cho em nhìn thấy dáng đằng sau rất thản nhiên bước đi và như thế là em tự nguyện mất chứ không phải là EM BỊ MẤT. Anh hiểu ý em nói kg?

BẠN CÓ NHƯ TÔI???


Một buổi hết giờ làm, trên đường về với ý nghĩ sẽ hoàn tất bữa cơm, nhưng khi về đến nhà cơm đã được nấu rồi, hỏi ra bạn biết con trai con gái của bạn tự làm điều đó, bạn cảm thấy cảm động, tự hào, hạnh phúc và yêu thương quá!
Lần khác cũng vậy, đã quá trưa rồi bạn rất đói bụng, có nghĩ được đâu là bạn sẽ chỉ việc ăn mà không cần thao tác dao thớt, khua đũa, đảo muỗng…Thật tuyệt, bữa cơm ấy ý nghĩa quá!
 Rồi thì sao, khi điều ấy lặp lại nhiều lần? Chắc chắn là cảm giác vui sướng như lần đầu không nguyên vẹn. Điều bạn có như là 1 món quà được ban tặng sẽ trở thành quyền sở hữu phải có… Nếu ngày hôm đó không như mọi ngày, có lẽ là cũng có lúc bạn không dễ chịu 1 chút nào.
Những thói quen, bản tính của bạn cũng vậy, nếu quá khác biệt với tư tưởng, quan điểm sống với người cận kề, thời gian đầu nếu kẻ cố gắng chấp nhận, chịu đựng thì sẽ là sự ức chế. Nếu đòi hỏi muốn phá vỡ nó thì chẳng bình yên chút nào.
Nhưng tất cả những cảm xúc phải đón nhận dù tình huống nào thì cuối cùng nhất, sẽ trở thành bình thường, vô vị vì sự quen thuộc, chai lì, nhàm chán.
Là vậy đấy, cảm xúc, tình cảm luôn thay đổi cũng từ 1 hành động, từ sự được mà bạn có…
Thật lạ, cuộc sống là dung hòa giữa các sở thích ước muốn trái ngược nhau khi cùng chung, tại sao lại phải phụ thuộc quá lớn vào người gần gũi mình mà không biến sự đòi hỏi bắt buộc ấy bằng sự biết chấp nhận, chia sẻ, nhường nhịn nhau?
Tôi cố gắng quay về bằng sự thành ý có thật dù trái tim vẫn vô cảm, My ALL nghiêng người_ tôi cũng hạ thấp 2 đầu gối xuống.
Bình yên, an lòng, thanh thản 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày… nhưng không thể nhiều hơn 1 tuần cũng chỉ vì sự nhường nhịn ấy không xuất phát từ sự tự nguyện.
Tôi luôn căm ghét cái cảm giác này, vì cứ thêm 1 lần như vậy cảm giác bị đánh lừa ngày chồng chất nhưng mãi tôi chẳng thoát ra được.
Đàn ông tự cho mình có quá nhiều quyền nhưng đứng trước tôi, thứ quyền ấy trở thành sự thỏa thuận, còn không thì trở thành “Bạo…, vũ…, thô…”. Tôi gan lì đón nhận_ làm cho tội lỗi cao hơn. Cứ như vậy đi…

1 năm với Blog (09/8/2011 và Today)


Hôm nay_ ngày 9/8/2012_ Tròn 1 năm tôi chơi Blog.

Nó gắn liền với LIVEMANS_ 1 messenger, em bé hơn tôi 8 tuổi, quen biết tình cờ từ phòng chát lúc đó khoảng vào tháng 5, tháng 6 năm 2009.
Tình cảm theo thời gian lớn lên và dừng lại khi không thể lớn tiếp hơn nữa. Đến bây giờ thì tôi và em hầu như không liên lạc, nhưng kỷ niệm thì tôi và em hiểu rõ nên cất, quên nó như thế nào.
Xuất phát từ lời mời đến lần thứ 4 vào blog của em trong hòm thư yahoo, tôithiết lập Blog 1 cách tự nhiên theo chỉ dẫn và tôi trở thành Bloger vào sáng ngày 9/8/2011.
Cảm giác đầu tiên có là sự tẻ nhạt, ý nghĩ cũng chỉ để quăng đại vào đó những tâm tư bất chợt đúng với những lúc có cơ hội và chỉ cho riêng mình mà không hề nghĩ đến sự có mặt của người lạ.
Nhưng cũng rất nhanh chóng, tôi đã thực sự xem nó là quyển Nhật ký mở_ mở là vì tôi chủ động mở, tôi hiểu được ý nghĩa của việc mở đó là sự cho và nhận sự chia sẻ không phải chỉ còn là từ chính tôi. Tôi trân trọng sự quen biết xa lạ, chân thành_ thế giới bạn đa dạng, phong phú.
Tôi kg đánh giá mà chỉ nhìn nhận và lựa chọn sự phù hợp cho mình từ lời comment và kết bạn. Tôi tự tin vì sự không sáo rỗng của mình ngay từ những giới hạn từ tôi sử dụng cho mỗi Entry của tôi,  là những tâm trạng thật nhất tôi có tại khoảnh khắc tôi trải nó, tôi kg cần phải giống ai.
Tôi nhận thấy 1 chữ chung những người chủ Blog là “CẢM”.

Tất cả bắt đầu là từ lạ, rồi cảm nhận, thấy vui, thích và kết bạn. Tôi thực sự có bạn ở thế giới thênh thang.
Hiện tại tôi đang có và tin tưởng thật nhiều tình yêu “ẢO” với Chị cả TA bao dung, bé út TH ào ạt.
Cười sảng khoái với  Gió_ "mụ đàn bà", mình nhớ cậu!
Hiện diện bên cạnh mỗi ngày Bé DH “to lớn”_ Cảm ơn em rất nhiều!
Cảm phục bạn LV, quý BB thân thiện.
Nhớ thương anh “Bóng tối” …._ Cấm anh quên em vì em vẫn luôn nhớ anh!
Họ không còn là thoáng qua tôi nữa.
Nhưng đồng thời tôi không còn là MÈO ngoan hiền như ngày đầu, hình như tôi đã gần thành CÁO……
Và cũng không còn cái cảm giác háo hức, vui đợi nữa….

Hãy ở lại thật lâu nhé!



Mỗi ngày đến và qua đi luôn đọng lại ít nhiều những suy tư làm thao thức có và bình yên ngủ ngon có.
Điều hiển nhiên kéo theo là sự lớn thêm về tuổi tác, là kinh nghiệm cảm xúc cũng dày hơn, ổn hơn, khó vỡ hơn...
Một sự hiểu lầm với lời đe dọa giang hồ giáp mặt, vậy mà tim tôi lạnh lùng chẳng cảm giác nhưng cũng cần được bảo vệ chính đáng và đã thỏa mãn_ Dửng dưng.
Một tin nhắn khủng cho ai đó lại bay vèo vào sáng sớm ngày sinh nhật. Giật mình, cười buồn vì quá vô duyên cho ngày ý nghĩa_Mặc kệ.
* Trưa thứ 7, là lần thứ 2 tôi cùng các anh trong CLB Bóng bàn chung bữa ăn và cùng đàn Guitar hát cho nhau nghe.
Với độ tuổi của các anh từ 42 đến ngoài 50, lứa tuổi thích hát và nghe nhạc Trịnh, những bài ca không tên có số của Vũ Thành An, dòng nhạc vàng, nhạc đỏ (Chứ không phải là những bản nhạc trẻ không đi cùng năm tháng). Nó sâu lắng như chính tâm hồn của người lớn tuổi, không cạn khơi, không ào ạt hời hợt.
Một cô bé, bạn của mọi người_ 30 tuổi, hát sao não lòng đến thế, cảm giác nức nở, thét gào, đau đớn. Người đệm đàn thả hồn vào lời bài hát, ngón tay cào cấu phím đàn réo rắt đến nao lòng, phút giây lặng yên nghe thật buồn nhưng chỉ một chút thôi...
Không ai là ca sĩ nhưng đủ hay bởi sự đầm ấm_ Thật thích.
Hạnh phúc với những ngây thơ, ngoan ngoãn của các con vây quanh.
Sự ấm ức vô lý đang nhỏ dần vì tôi đã bật lại.
Sóng không còn cuồn cuộn cao trong lòng tôi nữa với Bão Lạ, bình lặng cất giữ  hết_ Nhìn Bão vui.
Được quan tâm, chia sẻ, được quý mến, được nhiệt tình bởi những người bạn gặp gỡ cuối buổi chiều mỗi ngày nơi luyện tập thể thao…_ Thân thương quá.
Ngang nhiên va chạm với sự quan tâm "Nông nổi, nhất thời, bồng bột" của người lớn một cách bình thản đến không ngờ_Lòng lẳng lặng, cẩn trọng.
Áp dụng nguyên tắc không trả lời câu hỏi thứ 2 liên quan đến câu hỏi 1 cho các mối quan hệ mới. Rất thoải mái, tự do riêng tư…_Quá Ok. Ý nghĩa phải không Mouse?
Cho_ nhận chân tình của những người bạn ảo, mà có lẽ sẽ không còn ảo nữa, thời gian kiểm chứng_ Tin...
THẬT NHẸ NHÀNG BIẾT BAO khi tôi chủ động biết hòa nhập, biết thích, biết bình yên đợi, biết dửng dưng không rung rinh xáo trộn, biết bảo vệ chính mình và biết tin yêu...   

Ngày 13.7

TODAY......

Mong Gia đình lớn mãi mãi BÌNH YÊN; 
2 con luôn bên tôi, an toàn, ấm êm….; 
My ALL mọi điều như ý muốn.
Ước mọi điều tốt đẹp đến với mọi người tôi yêu thương, thân quý….
Cầu cho bạn tôi nhanh rời bệnh viện…

Bức thư tình của cụ già 90 lúc 2 tuổi!


Gửi em, cô bé của anh!

Thế là anh đã bước sang sinh nhật thứ hai rồi em ạ, thêm một tuổi mà anh thấy mình trưởng thành hẳn lên. Hôm qua là sinh nhật của anh, cô dì chú bác, bạn bè hàng xóm có mặt rất đông đủ, chỉ thiếu mỗi mình em. Tại sao em không đến? Chắc lại không chịu ăn bột nên mẹ không cho em đi phải không? Thôi để anh kể cho em nghe chuyện hôm sinh nhật của anh nhé...

Bắt đầu từ sáng sớm, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, rồi mẹ gọi anh dậy vẫn cái giọng điệu ngọt ngào ấy. Anh nghe mà thấy phát ớn...

images1
"Cục cưng của mẹ dậy thôi nào, hôm nay là sinh nhật của con đấy" 
Rồi mẹ lại hôn chụt chụt vào má anh, anh bực lắm dù gì cũng đã hai tuổi rồi chứ ít đâu mà cứ cục cưng này, cục cưng nọ.

Đấy là chưa kể đến cái hôm anh gặp em lần đầu tiên ở bệnh viện ý, em thì bị sốt còn anh thì mẹ cho đi tiêm phòng mấy cái bệnh gì gì đó của trẻ con…Hai bà mẹ cứ mải mê nói chuyện với nhau, mẹ anh thì cứ chê anh lười ăn, lười uống sữa. Mẹ em thì cứ nhéo vào má anh quê chết đi được nhưng anh mặc kệ anh chỉ để ý đến em thôi…

m đấy em bị sốt cao nhìn cái mặt em nóng bừng hồng hồng yêu thế không biết, anh hỏi chuyện em thế là em cười.
images
Nụ cười ngây thơ hơn con nai tơ làm tim anh đập rộn ràng, lúc đấy mặt anh đỏ hết cả nên anh chỉ muốn nhảy chồm sang "mi" vào má em một cái thôi.
t655564


Hix sao mà đáng yêu thế không biết, chỉ bực là mẹ cứ giữ anh khư khư trong lòng không thả anh ra. Anh cố giãy dụa kêu khóc mà mẹ lại vạch ti ra cho anh bú.
images2
Anh thật hết chịu nổi mà, trước mặt anh mà lại làm thế thật là mất mặt thế là anh cắn vào ti mẹ một cái, làm mẹ đau cấu vào mông anh một cái rõ đau nhưng anh không khóc vì có em đang ở đây mà, hi hi…......
Về đến nhà anh không tài nào quên nổi hình ảnh của em, anh không ăn bột cũng không uống sữa mặc cho bố mẹ & ông bà nội dỗ dành anh nhất quyết không ăn, thế là mấy hôm sau anh bị ốm, mà hình như là ốm tương tư đấy em ạ. Mẹ cho anh đến bệnh viện, nơi mà chúng mình gặp nhau lần đầu tiên ấy….hi hi….
Hôm nay đến lượt anh đi chữa bệnh còn em đi tiêm phòng, gặp em anh mừng lắm, khuôn mặt em hôm nay tươi tắn rạng ngời, đôi môi hồng chúm chím làm anh chỉ muốn cắn yêu vào đây một cái thôi. Nhưng hôm nay anh bị ốm nên mất đi cái vẻ đẹp trai vốn có của mình, anh thất vọng lắm khi em cười đùa với một thằng bên cạnh. Thằng đó thì có đẹp trai gì cơ chứ, mũi thì thò lò bẩn không chịu được, người thì thấp lè tè, tóc thì có vài ba sợi không đẹp bằng tóc anh. 

Tóc anh xù xù, dựng dựng như quả chôm chôm trông rất là kute, thế mà em không yêu anh lại yêu thằng đó làm cho trái tim non nớt của anh vỡ vụn thành trăm mảnh. Thế là anh quyết định ăn uống thật nhiều để mau khỏe quyết chiếm lại bằng được trái tim của em……


Một tuần sau đó hai đứa mình lại gặp nhau trong một lần mẹ đưa anh đi dạo công viên, hôm nay anh mới cắt tóc nên nhìn hơi ngố ngố thế mà em lại nhìn anh cười mới vui chứ, nhìn em cười tim anh lại loạn nhịp một lần nữa. Hix hôm nay mẹ anh & mẹ em để hai đứa mình tập đi trên bãi cỏ, thỉnh thoảng anh lại giả vờ ngã chồm nên người em làm em đỏ bừng mặt đáng yêu thế không biết, người em mềm lắm anhg cảm nhận được làn da mượt mà của em mỗi khi anh chạm vào. Nó như một nguồn điện 500kw chạy dọc thân thể anh, ôi trời ơi sướng….Thôi anh kể tiếp truyện sinh nhật anh nhé
Tối hôm đó mọi người đến nhà anh đầy đủ cho anh bao nhiêu là quà, mỗi người tặng quà lại nhéo vào má anh một cái làm anh tức điên lên được. Mấy bà cô lại còn bế anh lên hôn hôn hít hít, khiếp mồm thì hôi hình như vừa ăn bún đậu mắm tôm ý, anh phải lấy tay chùi ngay nếu không anh chết ngạt vì cái mùi này mất. 


Thổi nến xong mọi người nâng ly chúc mừng, còn anh lại ngồi ôm bình sữa nhớ về em. Nhớ lắm nụ cười ngây thơ hồn nhiên của em, nhớ lắm cái thân hình mềm mại ấy & đôi môi hồng chúm chím. Ước gì em ở đây nhỉ, anh sẽ đè em ra mà hôn…Hix hix anh ngồi tu hết bình sữa lúc nào không biết nhưng vẫn không nguôi ngoai nỗi nhớ em, anh chỉ mong nhanh nhanh đến ngày tiêm phòng để mình lại đk gặp nhau thôi em ạ…

3
Thôi anh tạm dừng bút nhé, nhớ em yeu nhiều lắm. Nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn thật nhiều vào. Mỗi khi nhớ anh thì em uống sữa nhé vì lúc nhớ em anh cũng làm như vậy ♥
Note:  Bức thư này xin của 1 Bloger, Thư này của cụ yêu lúc 2 tuổi, bây giờ cụ 90 tuổi rồi cũng vẫn 
đang yêu thương nhiều lắm, vào đường link này để đọc thư tiếp nhé

 
http://blog.yahoo.com/onlyloveyou_hmhd/articles/55509/category/S%C6%B0u+t%E1%BA%A7m%21