Một buổi hết giờ làm, trên đường về với ý nghĩ sẽ hoàn tất bữa cơm, nhưng khi về đến nhà cơm đã được nấu rồi, hỏi ra bạn biết con trai con gái của bạn tự làm điều đó, bạn cảm thấy cảm động, tự hào, hạnh phúc và yêu thương quá!
Lần khác cũng vậy, đã quá trưa rồi bạn rất đói bụng, có nghĩ được đâu là bạn sẽ chỉ việc ăn mà không cần thao tác dao thớt, khua đũa, đảo muỗng…Thật tuyệt, bữa cơm ấy ý nghĩa quá!
Rồi thì sao, khi điều ấy lặp lại nhiều lần? Chắc chắn là cảm giác vui sướng như lần đầu không nguyên vẹn. Điều bạn có như là 1 món quà được ban tặng sẽ trở thành quyền sở hữu phải có… Nếu ngày hôm đó không như mọi ngày, có lẽ là cũng có lúc bạn không dễ chịu 1 chút nào.
Những thói quen, bản tính của bạn cũng vậy, nếu quá khác biệt với tư tưởng, quan điểm sống với người cận kề, thời gian đầu nếu kẻ cố gắng chấp nhận, chịu đựng thì sẽ là sự ức chế. Nếu đòi hỏi muốn phá vỡ nó thì chẳng bình yên chút nào.
Nhưng tất cả những cảm xúc phải đón nhận dù tình huống nào thì cuối cùng nhất, sẽ trở thành bình thường, vô vị vì sự quen thuộc, chai lì, nhàm chán.
Là vậy đấy, cảm xúc, tình cảm luôn thay đổi cũng từ 1 hành động, từ sự được mà bạn có…
Thật lạ, cuộc sống là dung hòa giữa các sở thích ước muốn trái ngược nhau khi cùng chung, tại sao lại phải phụ thuộc quá lớn vào người gần gũi mình mà không biến sự đòi hỏi bắt buộc ấy bằng sự biết chấp nhận, chia sẻ, nhường nhịn nhau?
Tôi cố gắng quay về bằng sự thành ý có thật dù trái tim vẫn vô cảm, My ALL nghiêng người_ tôi cũng hạ thấp 2 đầu gối xuống.
Bình yên, an lòng, thanh thản 1 ngày, 2 ngày, 3 ngày… nhưng không thể nhiều hơn 1 tuần cũng chỉ vì sự nhường nhịn ấy không xuất phát từ sự tự nguyện.
Tôi luôn căm ghét cái cảm giác này, vì cứ thêm 1 lần như vậy cảm giác bị đánh lừa ngày chồng chất nhưng mãi tôi chẳng thoát ra được.
Đàn ông tự cho mình có quá nhiều quyền nhưng đứng trước tôi, thứ quyền ấy trở thành sự thỏa thuận, còn không thì trở thành “Bạo…, vũ…, thô…”. Tôi gan lì đón nhận_ làm cho tội lỗi cao hơn. Cứ như vậy đi…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét