Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

ĐÔI TẤT..


Không quá quen biết, chỉ hơn là không phải xa lạ.

Đã hơn 1 lần anh mời tôi uống nước sau giờ chơi bóng, tôi cũng rất vô tình từ chối vì đã quá trễ và cũng không có gì để tôi bận tâm với bất cứ lời mời qua lại như vậy.

Anh cũng không phải là người duy trì thường xuyên luyện tập… điều này cũng chẳng có gì đặc biệt.

Thế nhưng, thật lâu và hôm nay anh đến. Giờ ra về tôi đã nhận lời đi uống nước vỉa hè cùng anh.

Quá bình thường nên tôi hoàn toàn thở đều.

Tôi vừa ngồi xuống ghế đối diện anh, anh đưa cho tôi đôi tất chân thể thao_ bất ngờ, phản xạ tự nhiên tôi giơ tay đón nhận với câu hỏi sao anh lại cho em và không cần nhận câu trả lời.

Không có chuyện để nói cũng không có nhiều thời gian, chỉ khoảng 20 phút.

Vậy mà trên đường về tôi suy nghĩ mông lung nhiều đến gia đình anh đã kể_ không biết chia sẻ với anh như thế nào nữa, anh là người từng trải hơn tôi nhiều năm của cuộc đời nên tôi bé nhỏ; nghĩ đến đôi tất chân lạ lùng_ có lẽ chỉ là sự dư thừa xen lẫn 1 chút giá như tôi đừng nhận nó.

Mong là anh cũng trượt qua như ý nghĩ của tôi để tôi không áy náy.

Thỉnh thoảng những điều va vấp bé nhỏ như thế lại làm cho tôi nghĩ ngợi_ Hình như là lãng phí….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét